3 thg 8, 2010

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ ....



         Muốn làm một cái mở bài cho những điều sắp nói bên dưới, mà suy nghĩ mãi ko viết nên câu. Tự hỏi nên bắt đầu từ đâu? Từ những trưa hè nắng gắt chờ cả nhà đi làm về muộn, từ những buổi tối mất điện, leo chiếm cái võng trên hàng hiên lửng nằm nghe bà nội kể chuyện , nỗi nhớ tuổi thơ thoắt ẩn thoắt hiện trong kí ức tôi đã xa xôi lắm rồi ? Nhưng nó vẫn còn nguyên vẹn mỗi khi trên đường bắt gặp một giàn hoa giấy nào đó , và cứ thế ùa về trong tôi

     Ấu thơ trong tôi là giàn hoa giấy rợp sân sau , là bầu trời bên khu đất trống , là chiếc cầu thang đá , là căn nhà mái lá , là hàng hiên đầy những hoa và cây cảnh . Tôi sống cùng Đại gia đình 3 thế hệ trong 1 căn nhà lớn chia làm nhiều gian , rộng và thoáng đãng , còn có 1 khoảng sân mênh mông nhìn sang khu đất trống gần nhà . Ông nội mất sớm , gia đình nhỏ của tôi sống ở khu nhà mái lá phía sân sau ( Nhà bê tông nhưng lợp mái lá :"> , hơi bị hay ý nhớ ) . Bắt chéo qua nó là chiếc cầu thang đá lên hàng hiên lửng ở gác 2 . Nơi ấy , cô chú tôi ở . Ngày ấy , nhà cửa không cao như bây giờ và cũng rất nhiều sân bãi rộng mênh mông cho lũ con nít chúng tôi


    Ban ngày , cả nhà đi làm hết , thằng nhóc 6 tuổi như tôi được nhốt ở trong nhà tha hồ nghịch ngợm . Có đôi lúc tôi ngồi buồn , thu lu bên cửa sổ nhìn chúng nó chơi , nhưng khi khám phá ra rằng sân sau nhà tôi tuyệt như thế nào , tôi cho rằng tuổi thơ tôi , đơn độc nhưng cực hạnh phúc !


         Tôi vẫn nhớ cái cầu thang đủ 18 bậc , mà mỗi bậc lại có 1 chậu hoa nhỏ . Lúc nào cũng mát lạnh , rợp bóng dưới giàn hoa giấy ông nội trồng . Có nhiều mùi thơm , nhưng tôi lại nhớ hơn cả là mùi ..rêu ẩm . Sau mỗi lần trời mưa to , cái không gian nhỏ đó của tôi lại đẹp hơn , long lanh hơn ! Đi hết 18 bậc thang là lên tới hàng hiên của chú tôi , 1 hàng hiên rộng lát nền đá hoa xanh . có bể cá to và chiếc giường mây nhỏ . Nhưng tôi thích chiếc võng bắc ngang gần những chậu hoa 10h hơn nhiều . Chỗ đó lúc nào cũng rợp bóng râm , thi thoảng có những tia nắng xuyên qua nhìn rất đẹp . Nằm ở đó vừa mát :"> , lại vừa tầm nhìn sang bên khu đất trống . Ở đấy lũ nhóc cùng tuổi tôi chơi đủ trò .

           Tôi ngoan ngoãn ở nhà để khám phá hết không gian bé nhỏ đó . Ba tôi còn tâm lý mua cho 1 hộp phấn MIC to uỳnh . Và thế là cái bức tường sân sau thành THẾ GIỚI của riêng tôi . Tôi vẽ lên đó những gì tôi muốn , tôi thích , tôi vẽ bà nội tôi bán hàng , vẽ tủ kem nhà bên cạnh ...! Đó là lý do mà tôi luôn thích vẽ :"> .


         Lớn lên trong một khồng gian đầy cỏ cây và thoáng đãng đã khiến thằng nhóc như tôi cũng biết mơ mộng , bay bổng và nhiều cảm xúc , dễ yêu thương . Không gian đó đẹp khi sáng sớm , lúc trưa hè nắng gắt , chiều tà hay cả khi đêm xuống . Chỉ nằm đó thôi , tôi thấy gần như tất cả . Là bầu trời xanh thẳm không 1 gợn mây , hay vàng rực khi chiều về . Những cánh diều , bầu trời sao ...! Nơi ấy , luôn đầy gió !
Và tôi lớn dần lên trong cái thế giới của riêng tôi , lớn lên theo những lời ru của bà nội , lớn lên nhờ nắng , nhờ gió , nhờ giàn hoa giấy . Tôi có cảm giác , nó đã che chở cho cả tuổi thơ tôi ! Tôi yêu nơi đó đến độ đã khóc sướt mướt mấy ngày vào hè năm lên cấp 2 , gia đình phá đi để xây lại . Vẫn nhớ rõ ngày ấy , bố xoa đầu tôi nói . Con làm Kiến trúc sư , con sẽ được tự ý xây nhà của mình . Và khi đó , tôi biết , tôi nói với mọi người , tôi sẽ làm 1 kiến trúc sư
Tôi chọn cho mình 1 con đường để tìm lại không gian , tìm lại thế giới đã mất của tôi . Cho những ngày tháng vô tư không âu lo khi đó . Tôi làm KTS là để tìm cho mỗi người 1 khoảng không gian của riêng họ , nơi mà họ thấy thoải mái và bình yên nhất . Một nơi đẹp nhất trong mỗi người !
 
Khao khát quay ngược thời gian , đến nơi , chốn tôi thuộc về . Nơi ấy tôi bình yên , và tôi cười thật ..hồn nhiên !!

Create by - Lâm Tài Lộc